Đăng đây để dành khi nào bồi hồi sẽ đọc lại để nhớ mình đã từng có những chuyến đi thế nào
Thời gian vô tình lấy đi của con người nhiều thứ nhưng cũng chính thời gian cho ta những điều quý giá nhất. Khi người đàn ông đã từng chống đỡ cả bầu trời ấy yếu dần đi cũng chính là lúc tôi cần nỗ lực thật nhiều để bảo vệ ông và bảo vệ gia đình.
Bắt đầu tự lập ở cái chốn phồn thị đầy náo nhiệt này, tôi tự mình gánh vác tất cả, dặn lòng không được gục ngã, trấn an bản thân vượt qua khó khăn để không một ai phải lo lắng vì tôi. Khi tất cả niềm tự hào của hai bên nội ngoại đặt hết vào tôi – đứa duy nhất đậu đại học tính đến hiện tại thì tôi biết cố gắng thôi là chưa đủ.
Khoảng thời gian mới vào đây, động lực từ quê nhà khiến tôi lao học tập trong cơn cuồng si. Tôi mân mê những phép tính tích phân dài dằng dặc, nâng niu từng bài tổ hợp, xác suất và thuộc lòng luôn những bài giảng Mác- Lê Nin. Khá là hay ho cho những năm tháng tự lập đầu đời ấy. Rồi cứ thế, cái vỏ bọc học tập khiến tôi thu mình dần trong phố phường tấp nập .Cứ tưởng 5 năm đại học của tôi sẽ gói gọn trong kí túc xá và lũ bạn thì thật bất ngờ và thật tình cờ, trong tiết trời nắng ấm của tháng 11, tôi đã gặp Sclub và gặp em - “ Shark House”. Shark House đến và quyện lấy tôi nhanh như cách u22 Việt Nam về nước. Và kể từ khoảnh khắc đó, cuộc đời tôi đã chính thức rẽ sang một hướng mới, một khoảng trời đầy ắp niềm vui và những điều thú vị.
Cùng nhau đi qua những khó khăn, sẽ không quá khi nói rằng Shark House là ngôi nhà thứ 2 của tôi tính đến thời điểm hiện tại. Vì tôi cũng đang xây móng cho ngôi nhà tương lai, nơi tôi – “em” và bầy con kháu khỉnh cùng chung sống. Nhiều đêm ngồi nghĩ lại, chưa bao giờ tôi nghĩ là mình sẽ làm những điều như vậy, ngay cả những chuyện điên rồ nhất . Kỉ niệm thì không nhiều những cũng đủ để xếp thành album 1000 trang. Vui có, buồn có, mồ hôi và cả nước mắt, thậm chí là một chút chất lỏng màu đỏ cũng có. Tôi xin phép kể một câu chuyện ra đây, một câu chuyện mà ngay cả những người can đảm nhất cũng khó lòng tin nổi.
Đêm ấy là một đêm tháng 11 mưa tầm tã. Dòng người đang hối hả chạy mưa để về với tổ ấm yêu thương của mình thì cũng là lúc “ lũ chó điên dễ thương “ của Shark House bắt đầu cuộc hành trình. Bảy sinh vật lạ vác hành lí, áo quần ba lô sẵn sàng, dần đầu là “Tú mỡ” , xuất phát từ gầm cầu di chuyển lên đèo Hải Vân qua đêm.
Trong cái tiết trời đầy yêu thương ấy, bảy con người đầy mạnh mẽ , gồng mình chống đỡ thiên nhiên, thực hiện một cuộc vượt cạn đầy mạo hiểm, để lại cho hậu thế cả một bầu trời giai thoại. Shark House sẽ ghi chiến tích vang dội này vào lịch sự và xếp họ vào ngôi đền của những huyền thoại.
Lan man vậy đủ rồi, thôi vào câu chuyện chính .
Đã vài tuần trôi qua, tôi vẫn không khỏi kinh hoàng khi nhớ lại trận mưa và chuyến vượt đèo ngày hôm ấy.
10h đêm đoàn người lên đến đỉnh đèo, cung đường dài đầy cảm xúc. Ngỡ như tất cả nỗi sợ hại chỉ dừng lại ở đây, thì “Tú” thông báo chặng đường khó khăn nhất còn đang ở phía trước.
Bắt đầu mon men theo một con đường nhỏ dẫn lên cao, bốn chiếc xe nhẹ nhàng đẩy cần số lên số một. Đường đi là một hình chữ nhật có bề rộng 1,5m và chiều dài tiến tới vô cùng.Tú chạy một mình đi trước, mấy người tiếp bước theo sau. Tầm nhìn lúc này rơi xuống còn 1m, gió giật cấp 10, sương mù dày đặc như lá mùa thu. Bốn xe, bảy con người , khung cảnh thật huyền ảo. Đoàn người đã đi được hơn 10m – “kétttttttttttttttttttttt Tiếng dừng xe của tú, kèm theo đó là 3 tiếng két tiếp theo. Tú dừng lại và kinh hãi thốt lên “ một đàn bò chặn ngang đường đi, đường cụt thì phải”. Tôi lúc này nhảy xuống khỏi con wave của mình, cầm cái đèn pin thần thánh, trừng mắt nhìn lũ bò, lũ bò kinh hãi rời đi.
Mở ra một chân trời mới.
Đoàn người lại tiếp tục đi, xe tú dường như “nặng” thêm vài phần. Không phải do gió, gió vẫn rít đều nãy giờ, sương mù cũng chưa dày thêm bao nhiêu, phải chăng là…
Trong cái không khí tập trung đến ngạt thở, đâu đó vẫn vang vẳng tiếng phú : “ nãy giờ dậm mấy đống c** bò rồi”. Khổ thân thằng bé, xui gì xui dữ. Nếu Phú nhận mình là thiện hạ đệ nhị xui xẻo thì không ai dám xưng đệ nhất. Thật tiếc là trong 7 người, mình Phú dậm trúng c** bò )). Bảy người khẽ cười khẩy. Lên và Vy vẫn im ắng nãy giờ.
Dốc càng lên càng cao, dòng người đi trong vô thức, vừa đi vừa lo. Lên số một, rít hết ga mà xe vẫn cứ ề à. Thế rồi một tiếng kéttttttttttt mạnh tiếp theo. Câm nín không nói nên lời khi đứng trước lại là một đàn bò. Tôi buông lời suồng sã “ Đm, lắm bò thế nhỉ”. Lần này không để tôi ra tay, Lên nhanh chóng xuống xe và làm nhiệm vụ cao cả - đuổi bò. Lên- bò nhìn nhau, bầu không khí giữa một con người và một con bò căng thẳng trừng nhau hết 10 phút. Ngay khi con người – tinh anh của vạn vật, cho rằng không dọa nổi một con bò, trong lòng bất an định quay lại thì thật thần kì, người anh em kia bỗng nhiên rú một tiếng rồi cụp đuôi, quay qua một bên. Lên trút một hơi nhẹ nhàng, lên xe tiếp tục hành trình.
Lúc này trời vẫn thế, vẫn rất yêu chuộng đoàn người, mưa mỗi lúc một tầm tã, gió mỗi lúc mỗi to. Chạy xe trên độ cao hơn mấy nghìn mét so với mực nước biển, không khí ngày một loãng, gió luồn qua từng thớ áo, nhói vào từng miếng thịt, cái lạnh xuyên thấu đoàn người.
Đã qua được thêm mấy đoạn đường, đi qua một căn nhà , có tiếng chó sủa vọng ra. Một ánh đèn le lắt, 14 con mắt nhìn nhau rồi không ai bảo ai, lặng lẽ tiếp tục đi. Đoàn người đã đi xa mà vẫn nghe tiếng chó sủa rõ mồn một, dường như nó đang sủa gì đó chứ không phải đoàn người ngoài này. Trong không gian 4x1,5 m2 di động ấy,một vài ba tiếng hú của núi rừng cắt ngang giữa đại ngàn cũng đủ cho con tim yếu đuối này ngày càng mong manh.
Dừng lại ở địa điểm đã định , mắt tràn trề vui sướng, mất 2s để định thần tất cả. Soi đèn tìm chỗ nghỉ. Không còn gì ngoài đống đổ nát, không còn một cái gì, là mơ hay thực, tất cả như trêu ngươi đoàn người.Một căn nhà ấm áp có mái che, một chỗ dừng chân lí tưởng bốc chốc hóa không, lụi tàn theo sương gió. Và như vậy,mọi công sức từ dưới đỉnh đèo bỏ xôi công cốc.Đoàn người lại kinh hãi lần nữa khi phải quay trở về, đối mặt với lũ bò và tiếng chó sủa gì đó.Khuôn mặt của 7 người chuyển tái. Mưa vẫn rả rích, đoàn người lo lắng,cố gắng trấn an nhau.
Không còn cách nào khác là chạy xuống dưới. Đoạn đường xuống im ắng đến lạ, xe tú lại cứ bị “nặng” - hình như Tú đã có bạn đồng hành trên cung đường này… Dừng chân dưới đỉnh, may thay có quán hàng chủ nhà đã về, đoàn người tấp vào và nổi lửa.
Tú , Hiếu và Phú bắt đầu kể về những câu chuyện và về “họ”. Bóng đèn rơi xuống cái bụp giữa câu chuyện đang say của Tú. Mọi người nhìn nhau và nhìn Tú, đưa mắt kinh hãi.
Lúc này đã là một giờ đêm, vẫn chưa phút giây nào mưa ngừng rơi, vậy mà lâu lâu vẫn còn những chiếc xe chạy xuyên màn đêm. Xuyên mưa. Xuyên gió. Mọi người lại tiếp tục những câu chuyện về “ họ”, không ai dám nhìn ra ngoài. Những bộ não sáng tạo bắt đầu làm việc. Vy Lên không nói nên lời, còn Rồng vẫn vui đùa với những trò nghịch lửa “oscchos” của mình.
Trời cũng đã gần sáng, những lo lắng và sợ hãi cũng đã nguôi dần. Mọi người vui vẻ và kể cho nhau nghe nhiều điều. Sáng mai sẽ lại là một chuyến đi dài đến Hòa gia trang, mọi người cần nghỉ ngơi trước khi tiếp tục di chuyển.
Kết thúc một đêm đầy ắp những điều quái dị, mai này nhắc tới Hải Vân thì hãy nhớ đến những con người này, nơi khởi nguồn cho những điều điên rồ nhất.
Đêm ấy là đêm tôi nhớ như in từng khoảnh khắc, sẽ không dễ để làm được những điều như thế. Không quan trọng là tôi đi đâu, chỉ cần tôi biết tôi đi cùng ai là quá đủ rồi. Những trải nghiệm này sẽ được nhắc mãi về sau, bởi tôi, bởi những người anh em của tôi.
Gia đình Shark House, tôi biết sẽ còn những giây phút ngập ngừng e ngại, sẽ còn những e dè, tự ti nhưng các bạn của tôi ơi, bỏ qua hết đi vì chúng ta là một. Cùng trao cho nhau những tình cảm chân thành nhất.
Một chút chia sẻ về những thành viên mới năm nay. Shark House từ bao đời luôn quy tụ dàn anh tài từ khắp mọi miền tổ quốc, từ mũi Cà Mau đến địa đầu Móng cái, đâu đâu cũng có, năm nay cũng không ngoại lệ chút nào. Các em, các bạn thậm chí còn xuất sắc hơn ấy chứ
.
Đạt,Đường, Nhật, Khương, Minh bự và Kim các em là những người đàn ông mạnh mẽ, hãy luôn giang rộng vòng tay để bảo vệ chị em của Shark House nhé, hãy luôn là bờ vai vững chãi để chị em tin tưởng và dựa vào, biết đâu lại được về nhà với nhau.
Minh cọt, Nhi, Rồng, Nguyệt, Vy và Kiều các em là động lực, là nguồn sống của đấng mày râu các anh đó biết không hả. Nhắm mắt lại là một mảng màu đen tối, đó là thế giới của các anh khi không có em. Riêng Kiều thân mến, ngày ăn 2 con hến, được biết qua năm em sẽ chuyển công tác ra ngoài đảo xa, ý nhầm ra ngoài ngoại ô, sẽ thật khó để đi cùng nhà nữa, nhưng nếu có cơ hội, hãy tham gia liền nhé. Tụi này mong ngóng em lắm. Ít ra có em chơi cùng, anh em chúng tôi lại có thêm trợ thủ. =))). Chúc mấy đứa thành công .
Ắt hẳn sẽ còn những ý kiến “ oscchos” hay điên rồ nhất thì cũng đừng ngần ngại mà nêu ra. Nếu có thể, chúng ta sẽ “ osccho” cùng nhau.
Sẽ còn là những trăn trở của đội ngũ Staff cùng nhà trưởng Tú mỡ dành cho nhà, cho thành viên thì hãy cùng sẻ chia và bày tỏ. Mọi người sẽ luôn tin và đồng hành cùng các bạn.
Sẽ còn có những cặp đôi “ crush” lẫn nhau thì hãy đừng ngập ngừng mà trao cho nhau cơ hội. Việc đẩy mạnh và “gia tăng” Shark House là trách nhiệm của các bạn. Đùa đấy, các bạn đến được với nhau qua môi trường này thì đó là một vinh dự mà suốt những thế hệ đã qua của Shark House luôn tự hào.
Sẽ còn, sẽ còn rất nhiều điều chưa nói được ra , những bất đồng chưa tìm được hướng giải quyết thì hãy một lần thẳng thắn với nhau, trao cho nhau vài ba chén lúa mạch, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Và hãy luôn nhớ một điều : “ Khó khăn – Shark House và tụi này sẽ luôn bên bạn”.
Inbox facebook tôi khi có kèo nhậu, Thân ái chào quyết thắng.
Tác giả: Lê Hồng Dân
Thích
Bình luận
Chia sẻ
0 Nhận xét