Mẹ Ù chắc cũng giống như những người mẹ khác thôi. Khi còn nhỏ, sống với 6 người anh chị em, nhưng chỉ mẹ là được đi học đầy đủ. Mấy dì hay bảo, mẹ mi là sướng nhất nhà rồi, lúc nào cũng học xong rồi về ăn, ăn rồi lại học chứ không có làm việc nhà gì cả. Mẹ mang theo hy vọng của cả gia đình, học hết Trung Cấp, có thể sẽ trở thành một giáo viên rồi đấy ^^
Mà giáo viên thời xưa không như bây giờ, nghề nhà giáo rất bèo bọt. Bạn phải chấp nhận đến nơi vùng xa để dạy học, lương thì không cáo, cơ sở vật chất thì không đầy đủ. Nên mẹ mới quyết định không đi, lên thành phố để kiếm tiền.
Rồi mẹ gặp ba, lúc nghe kể lại thì thấy cũng tình cờ, mẹ tớ lớn hơn ba cỡ 5 tuổi đấy, lúc gặp thì mẹ đã 28, 29 rồi cơ, mà lại còn khó tính nữa, hổng hiểu ba tớ kết điểm gì nữa. Mẹ kể ngày xưa mà, thời ăn còn không đủ lấy đâu ra mà kén với chọn, gặp lớn tuổi rồi, ai thích thì thích, thấy hợp thì lấy nhau thôi.
Ba mi lúc cưới sinh cũng chẳng có gì, bữa dắt nội lên nhà, thì nói câu nhà cũng đông anh chị em, cơ mà tui có tay có chân, không để bà chịu khổ đâu. Vậy là theo về đến giờ ;)
Kể ra lúc 2 chị em tui sinh ra đời đều không có ba vì ba phải đi làm biển á, quanh năm suốt tháng ở trên thuyền thôi. Ấn tượng của tui với ba là hôm đó, ba ở nhà nên dẫn tui qua nhà bà Tám để sửa cái labo bị hỏng. Mà hình như tui nghịch quá hay sao á, đồ ướt với dơ lắm, vậy mà ba tui dắt tui qua chợ để mua bộ đồ mới, lúc về mẹ hết hồn, kêu răn đi thì một bộ về lại bộ khác là thế nào?
Thực ra, trí nhớ tui không tốt, rất nhiều chuyện bị quên, có những thứ bạn kể đó rồi tui cũng quên nhanh thôi ( đó cũng là lý do vì răn tui lập ra cái blog này, để viết vào đây sau đọc lại í ^^)
Nhưng nhanh quên chứ không phải là không nhớ! Mẹ tui với tui ngày xưa phải gọi là khắc khẩu nhau, tại mình giống với ba, tính cách thoải mái hào sảng, không biết tiết kiệm là gì. Một phần vì hồi nhỏ rất được cưng chiều, lớn lên gia đình cũng ổn định nên mới hình thành tính cách tiểu thư như vậy. Còn mẹ mình thì từ nhỏ đã phải chịu khổ, từ nhỏ đã phải làm nhiều thứ, mẹ hiểu rằng đồng tiền rất quan trọng. Sẽ không ai cho không ai cái gì, giờ con có tiền mọi người có thể quan tâm, lúc con gặp nạn, ai sẽ là người giúp con??
Từ nhỏ, mẹ lúc nào cũng than với hai chị em tớ, nhà mình nghèo, thiếu tiền, nhưng chưa hề để tớ thua thiệt ai một thứ gì.
Năm cấp 1, ba mẹ mình ngày nào cũng đưa đón mình đi học, dù nhà rất gần trường luôn. Có những khi bận thì bà nội sẽ đưa mình đưa mình đi học, nội sẽ dúi vào tay mình 3 ngàn bảo để dành ra chơi mà ăn. Qua năm cấp 2, trường ở đối diện trường cấp 1, tính ra cũng rất gần, đi bộ chừng 5 phút thôi. Mình nhớ mình đi bộ được đâu đấy vài tuần, thấy bạn bè đi xe đạp, thế là mình cũng được sắm xe, mà bạn biết không, thời đó, chiếc xe đạp đắt tiền lắm, một lớp cũng chỉ vài đứa là có xe đi thôi
Thấm thoát hết cấp 2, mình đậu trường cấp 3 Thái Phiên. Lúc mà ứng tuyển mình cũng phân vân lắm, nên học ở đâu đây, sau đó mình cũng quyết định học gần nhà, đúng là sống trong vỏ bọc riết rồi quen, mình chẳng thoát khỏi được. À thì cấp 3 mình đi bộ á, bởi có bạn đi cùng, với mình cũng chuyển xuống sống với nội, nhà cũng lại gần trường, lúc đó cũng béo lắm, nên mong đi bộ cho ốm bớt, hihi. Chỉ có cuối tuần mình mới được về nhà thôi, bởi nên mình mong được về nhà lắm, có ba có mẹ, lại có em trai mình nữa. Nói vậy chứ không phải ở nội không vui đâu, chẳng qua là đi đâu sao thoải mái bằng ở nhà, đúng chứ??
Tính mình thì rất tiểu thư, hay đòi hỏi lắm, nào là ăn món này, mua cái kia. Mà ngày xưa mình đâu hiểu chuyện, cứ đòi thôi rồi mẹ không cho thì dỗi, tuyệt thực các thứ. Lớn lên rồi mới hiểu, lúc đó cảm nhận của mẹ thế nào :(
Sau này lớn lên rồi, ra đời rồi mới hiểu mẹ thương mình đến như thế nào, mới hiểu đời bạc với mình đến bao nhiêu, mới nhận ra rằng không đâu bằng ở nhà! May mà chưa muộn, ba mẹ mình vẫn còn đấy, mình vẫn còn thời gian để chăm lo cho hai người. Ước mơ nhà mặt tiền của mẹ, cứ để con gái nhỏ này lo.
Qua đây mình cũng muốn nhắn nhủ với mọi người rằng thời gian không đợi ai và gia đình mãi là người yêu thương mình nhất, đừng nghi ngờ, đừng phủ nhận kẻo người ân hận lại chính là bạn. Khoảng cách thế hệ có thể khiến mẹ không hiểu bạn, ba la rầy bạn nhưng họ mãi luôn đặt bạn ở trên đầu trái tim, luôn nghĩ cho bạn trên hết. Hãy yêu thương họ trước khi quá muộn màng!!
0 Nhận xét